KHÔNG THỂ LÀ MỘT KIẾP NGƯỜI NHƯ VẬY

Con kính chào thầy ABA

 

Đã 3 tháng trôi qua kể từ ngày con biết đến những bài giảng đầu tiên của thầy trên internet, kể từ đó đến hôm nay con thấy tâm hồn con đã thay đổi nhiều, con bình yên và vui vẻ, ổn định hơn đó cũng chính là lý do vì sao hôm nay con quyết tâm viết email gửi thầy mặc dù con biết thầy rất bận nhưng con vẫn hi vọng thầy sẽ nhận và đọc hết thư con.

 

Con tên là Đ.T.T.H., con sinh ra ở một vùng quê ngoại ô thành phố Hà nội, nhà con chỉ cách trung tâm thành phố khoảng 40 km. Nhưng cách đây 10 năm nó vẫn là một làng quê nghèo, người dân sống bằng nghê làm nông nghiệp nên tư tưởng và cách sống của người dân nơi đây rất lạc hậu. Bố con làm kỹ sư xây dựng trong quân đội,nhưng không may ông mất sớm vì cảm lạnh , năm đó con mới được 6 tuổi.Từ ngày Bố con mất gia đình con rơi vào cảnh túng quẫn nghèo đói, mẹ con một mình phải gánh vác kinh tế, làm trụ cột gia đình nuôi đàn con bé, bà nội và bà ngoại lúc đó cũng đã già yếu không giúp được gì . Mẹ con phải lao động vất vả vô cùng, bà làm đủ mọi việc , làm ruộng, nuôi gà, nuôi lợn, trồng rau đem bán,cấy thuê, đi đánh giấy giáp thuê …dù lúc bố con mất mẹ con đang mang bầu đứa em trai mới được 3 tháng.

Chị em con có tuổi thơ rất vất vả, vừa học, vừa làm việc phụ mẹ,cứ thế cho đến ngày lớn con cũng tốt nghiệp đại học Thương Mại ngành Thương Mại Quốc tế. Sau khi ra trường, con lang thang đi xin việc mấy nơi nhưng con không xin được công việc nào đúng ngành, cuối cùng con đành chấp nhận làm nhân viên bán hàng trong một cửa hàng điện thoại di động với đồng lương giẻ mạt . Một hôm đang trong lúc bán hàng thì mẹ con gọi về và nói con phải lấy chồng giống chị con, con đã đến tuổi lấy chồng rồi, nếu kéo dài thêm thời gian thì sợ nhỡ thì, sợ ế , lúc đó cũng có mấy mối gần xa trong làng đến xin đám, trong đó có một người mai mối cho một gia đình trên thành phố, nhà đó kinh tế khá giả , bố mẹ, con cái đều là người có học, con trai họ mới đi du học nước ngoài về , đang làm cho một tổng công ty nhà nước và họ chỉ muốn chọn con dâu nhà quê vì họ muốn chọn dâu học hành đàng hoàng, ngoan hiền và biết nghe lời.

Sau khi bà mối dẫn dắt gia đình hai bên đi lại được khoảng 4 tháng thì nhà trai quyết định ngày cưới,quả thực trong thời gian tìm hiểu bên nhà trai tỏ ra rất đàng hoàng,chu đáo, tôn trọng nhà gái . Còn mẹ con là người nhà quê , vốn thật thà nên thấy họ nói cái gì cũng tin, nghe hết….Lúc đó con rất lớ ngớ, con đã bước sang tuổi 23 nhưng con rất lớ ngớ, bị động, con không quyết được chuyện gì, tất cả đều do họ hàng 2 bên quyết định hết.Họ hàng làng xóm có người nói con có phúc quá, lấy được gia đình nhà chồng gia giáo mà lại giầu có, có người thì nói mẹ con tham giàu nên gả bán con vội vàng, còn mẹ con thì nói với con rằng từ bé đến lớn thấy con mồ côi bố, cuộc sống vật chất thì nghèo túng nên bây giờ muốn gả cho nhà họ để con được sung sướng, mẹ khuyên con đồng ý làm đám cưới.

Nhưng mọi thứ khác hẳn thầy ạ. Khi về sống chung với nhà chồng con mới phát hiện ra là con bị lừa hoàn toàn. Họ khéo quá nên mẹ con không nhận ra.Quả thật là gia đình chồng con có tài sản thật nhưng con sống ở nhà chồng rất khổ, hàng ngày con phải làm việc hầu hạ nhà họ không thiếu thứ gì, từ việc lau nhà quét dọn, giặt giũ, chợ búa, cơm nước, thậm chí lúc con bị ốm sốt hay mới sẩy thai cũng không được nghỉ ngơi….đã thế nếu con làm không vừa lòng họ thì bị chửi thậm tệ.Lâu lâu con phát hiện ra chồng con đi nước ngoài học nhưng không tốt nghiệp được,cũng chẳng bằng cấp gì. Từ ngày anh ta cưới con cho đến lúc con bỏ nhà đó đi thì hầu như là anh ta chỉ ở nhà ngủ, ăn, chơi, không có công ăn việc làm , hoặc anh ta chỉ đi làm đâu đó được mấy hôm , khi chán thì anh ta bỏ vì chán việc.Mỗi lần con khuyên bảo thì anh ta tỏ ra khó chịu, nếu con mà nói nhiều thì anh ta xông vào đánh . Thậm trí lúc con mới đẻ được 18 hôm, sức khỏe chưa hồi phục mà khi bực lên anh ta vẫn lao vào đánh, đổ cả canh và mắm lên đầu con.Mỗi lần bố mẹ anh ta bực bội chửi con dâu thì anh ta cũng vào hùa theo, họ rất dễ cáu bẳn chỉ bởi những công việc đơn giản như vì con lau nhà không theo cách họ muốn( họ mốn con không được quét nhà trước khi lau vì họ không muốn bụi, muốn con phải vừa lau vừa lấy tay nhặt giác, còn con thì thường quet nhà hót hết giác trước khi lau như thế đỡ vất và dễ sạch hơn nhưng họ không đồng ý) , con mua thịt,cá rau không vừa ý họ ,hay con tính không chuẩn ,nhỡ nấu hơi nhiều thức ăn trong một bữa cơm, hay nhỡ tay làm vỡ cái bát, hay khi con giúp đưa người bị tại nạn ngoài đường vào bệnh viện dẫn đến đi làm về muộn không kịp giờ nấu cơm,cả nhà hôm đó phải bị ăn muộn ,hay con tự ý cho đưa em gái hàng xóm mượn cái xe máy vì xe của họ hỏng cũng bị chửi là tự tiện, hay con không biết làm thế nào dỗ con nín cứ để nó khóc, ho suốt đêm khiến ông bà mất ngủ, kinh khủng nhất là khi con đi đâu về không chịu làm việc nhà ngay mà chạy vào nhà tắm, tắm luôn vì bẩn, nóng và khó chịu , lúc đó bố mẹ chồng chửi ngoài phòng khách là lười biếng, còn chồng con thì đứng ngoài tắt điện cho phòng tắm tối om, hắn đạp cửa để con bị ngã rúi rụi bên trong.

Untitled

Họ rất ít khi cho phép con về thăm nhà, một năm con chỉ được về 2 lần, một lần là ngày giỗ Bố con, một lần vào ngày tết.Nhưng chỉ có mình con được về thôi,họ không cho con của con về cùng vì lấy lý do là nó bé, sợ về quê nhiều người bế sẽ bị ốm. Những lần về nhà con cũng khóc lóc than vãn với mẹ nhưng mẹ con cứ khuyên là thôi thì lấy chồng thì phải theo chồng, bây giờ là con nhà người ta, người ta dạy gì thì mình phải theo thế, rồi thì “chồng bát còn có khi xô “nữa là vợ với chồng trẻ như bọn con. Cũng chỉ vì con thương mẹ , sợ bà nghĩ ngợi nên con không dám kể hết sự thật là con đã bị chồng đánh nhiều lần, và cũng vì nhà họ che đậy rất khéo, mỗi khi mẹ và chị, em con lên thăm thì họ bảo con đi chợ mua đồ nấu ăn tiếp đãi rất đàng hoàng, khi mẹ con về thì cho nhiều quà bánh, nói cười rất thân tình vui vẻ, nên mẹ con không nhận ra bộ mặt thật của nhà họ.

Cuộc sống của con cứ tiếp diễn như thế, những uất ức trong lòng kìm nén mãi , con sinh ra bệnh trầm cảm. Lúc ở nhà hay đi làm con không muốn nói chuyện với ai,con không muốn gần ai, con cứ lầm lũi, đầu óc nhớ nhớ, quên quên, con không tập chung được việc gì, mà lúc nào cũng sợ hãi, căng thẳng vì thế nên làm việc gì cũng bị hỏng.Kết quả là con bị cơ quan cho thôi việc vì lý do làm việc nhiều lỗi sai, không hiệu quả và khi trở về nhà chồng con càng bị chửi nhiều hơn. bố mẹ chồng chửi con là đồ ngu dốt, đần độn nên bị đuổi việc , họ nói con không ra một thứ gì, người con hồi đó gầy dộc, lúc nào cũng mệt mỏi,chán nản và u ám.

Cho đến một hôm, hôm đó là khoảng 10 giờ đêm, cho cho con bé chơi ngoài phòng khách, đang chơi thì nó đái ra quần, con ôm con vào trong phòng riêng thay quần khác, con chưa kịp ra ngoài phòng khách lau nước đái vãi trên sàn nhà, thì chẳng may bố chồng con dẫm phải. Ông ấy chửi ầm lên. Con thấy thế vội vàng mang giẻ lau ra lau thì ông ta trợn mắt dơ tay định đánh con, con phản xạ lại hét lên, con nói : ” Bố không được đánh con, con không muốn bị đánh ” thế là ông ta nói con ” Mày là đồ mất dạy, bố mày chết nên không dạy được mày thì để tao dạy, mày ngu đần, mất dạy, mày muốn gài bẫy người khác thế này hả ……” con nói với ông ta là “do con chưa kịp làm, chứ con không mất dạy…” thế là ông ta bảo con dám cãi lại, rồi thì con là đứa láo toét, cãi thì hãy cút ngay ra khỏi nhà ông ta. Trong người con lúc đó không làm chủ được mình con bèn vào phòng lấy túi đựng quần áo của 2 mẹ con và định ra bắt xe về quê, con không thể ở đó thêm một ngày nào nữa.

Khi thấy con bế con bé và xách túi đồ đạc đi ra cửa thì bà mẹ chồng lao vào rằng nó ra khỏi tay con, nhưng vì 2 mẹ con con ôm chặt lấy nhau nên bà ta không rằng được. Họ bảo con cút đi đâu thì đi, nhưng phải để con bé con lại. Lúc đó không làm chủ được mình con đã chạy vào trong bếp rút 1 con dao nhọn và nói với họ, nếu ai mà cướp con của con thì con sẽ sống chết với người đó. Bà mẹ chồng thấy vậy sợ quá gọi điện cho mẹ con ở quê nói qua loa sự việc và bảo với con là mẹ con đang gọi. Mẹ con nói ” con bình tĩnh nghe mẹ, giờ này đã 11 giờ khuya, con không nên ôm con ra ngoài, bây giờ cũng đã hết xe về quê, ngày mai mẹ sẽ lên Hà Nội ngay rồi mọi việc sẽ được giải quyết hết “.

Nhưng rồi cuối cùng đâu rồi cũng đóng đó, không biết 2 bên thương thảo với nhau như thế nào mà mẹ con lại vẫn khuyên con bình tĩnh để ở lại nhà họ, mẹ nói là chồng con hứa sẽ thay đổi, sẽ khác, sẽ giúp đỡ con làm bớt việc nhà…. Mặc dù con năn nỉ với mẹ là con muốn về quê, cho con về quê với mẹ, hàng ngày con phụ mẹ trồng rau chăn lợn cũng được. Mẹ con thì nói mẹ nghèo, tiền không có, con bây giờ đang thất nghiệp, con của con thì hay ốm đau cần có tiền đi viện trên thành phố. Mà về quê thì mang tiếng lắm, bỏ nhau sẽ khổ con cái, rồi họ hàng dèm pha không hay…..

Buổi chiều hôm đó mẹ đặt vào tay con 1000.000 VND, bà bảo là mẹ cho để chi tiêu cho đến khi con tìm được việc làm mới . Rồi bà lại lên xe về quê, chiều hôm đó con cứ nhìn mãi, nhìn mãi theo sau lưng mẹ mà thấy lòng mình sao buồn vô tận. Con biết mẹ vất vả cả đời, con thương mẹ lắm, thương em, thương chị, thương con của mình nhiều lắm nhưng con bế tắc không nghĩ được gì, không làm được gì, con chỉ biết khóc. Mà ở nhà họ con không dám để cho họ thấy là con khóc vì mỗi lần chồng hay bố chồng nhìn thấy họ lại bảo ” Mày câm ngay, mày muốn khóc hả? Tao lại cho một trận bây giờ”. Vì thế con thường khóc những lúc tắm hay lúc ra ngoài đổ rác, hoặc lúc cho con đi dạo.

Được cái là từ ngày mẹ con lên giải quyết sự việc hôm đó, con thấy bố mẹ chồng ít chửi, ít xăm soi hơn, chồng con khi giận thì không dám lao và vợ đánh nữa mà thay vào đó hắn vào nhà tắm xả một chậu nước rồi đổ vào đầu, vào người con. Hoặc là hắn ném điện thoại hay đồ đạc của con cho hả dạ…. nhưng con thấy rất lạ là cũng kể từ ngày đó con thấy con không còn sợ họ nhiều như trước kia ,thái độ của con như bất cần. Con cũng xin được việc làm , hàng tháng có thu nhập khá hơn, con đóng góp tiền sinh hoạt cho nhà chồng, còn số tiền còn lại thì mua bỉm sữa, quần áo, thuốc thang cho con và không phải xin ai đồng nào, con thấy tự tin hơn thầy ạ.

Ngày giỗ bố con, chồng con không bao giờ đoái hoài, không bao giờ hỏi han và về quê cùng con. Hôm ấy con xin phép bố mẹ chồng cho con mang con của con về cùng nhưng bố mẹ chồng vẫn không đồng ý với lý do là sợ trời nắng. Nhưng con vẫn quyết tâm đưa nó về vì con muốn nó gặp bà ngoại, các bác, cậu, họ hàng nhà ngoại cho biết anh biết em, mấy năm ở trên Hà Nội giữ không cho về quê mà nó vẫ ốm suốt. Không may khi quay trở lên Hà nội nó lại bị ốm và sốt. Thế là con lại bị một bài chửi tơi bời, lần này họ không những chửi con mà bới móc cả bố mẹ con lên chửi. Con bực quá nói lại thì chồng con xăm xăm nhảy vào đánh con, co bé đang nằm trên gường thấy vậy thì khóc thét, nó nhảy vào người mẹ và nói ” Bố đừng đánh mẹ”. Tối hôm đó nó khóc rất nhiều, con thức suốt đêm để trực nó sốt và an ủi nó. Hôm đó con thấy mọi chuyện lại đâu đóng đấy, giây phút nhìn con bé vừa sốt cao vừa khóc dấm dứt khi thấy cảnh bố đánh mẹ con đã nhận ra rằng nếu con càng ở với nhà họ thì con càng sai, con sẽ không những gây đau khổ cho con mà cho cả con bé.

Hôm sau con gọi mẹ con lên để nhờ bà chăm con cho mình đi làm và có ý định nói cho rõ ràng mọi chuyện. Khi mẹ con lên nghe thấy vậy, bà hỏi chồng con tại sao lại đánh vợ? và đối xử với vợ như thế? thì anh ta với bố mẹ anh ta nói mẹ con không có một chút tôn trọng, họ chê bôi con đủ thứ , mẹ con nói là thế thì giải quyêt để cho con li hôn thì họ nói là họ sẽ cho mẹ con vào tù nếu mẹ con còn thích can thiệp vào chuyện gia đình nhà họ. Rồi họ đe dọa sẽ đánh chết con rồi mới cho ra khỏi nhà, rồi sau đó họ đuổi mẹ con ra khỏi nhà. Mẹ con tức quá nói nếu họ động vào con một lần nữa, mẹ con sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức. Hôm ấy mẹ con đã nhìn thấy bộ mặt thật của gia đình nhà họ. Mẹ con nói là nếu không có chuyện này xảy ra thì mẹ con không thể ngờ được, vậy mà con đã phải chịu đựng đến tận hơn 8 năm trời.

Con nói với mẹ thật ra nhiều lần con cũng muốn bỏ đi lắm nhưng vì thương con, thương mẹ nên con chịu đựng, con không thể đi một mình, lần này mẹ thương con thì mẹ cứu con, mẹ giải thoát cho con. Mẹ đừng sợ bị dèm pha, đừng sợ ai cười mẹ vì tham tiền nên vội vàng gả con gái cho nhà giàu,… con không hư hỏng, không trộm cắp, không đĩ điếm, không lừa đảo, con đi làm kiếm tiền chân chính bằng sức lao động của mình thì làm sao mà mẹ xấu hổ??? làm mẹ con bật khóc. Mấy hôm sau mẹ con và một số anh chị, chú bác ở quê lên nhà chồng con nói chuyện và tạm đón con về quê, mọi việc khác sẽ tính sau. Thật ra nhà chồng con không cho con về nhưng con đã viết một là thư nói với họ là con đã giữ và chụp lại toàn bộ hình ảnh, thương tích mà chồng con đánh đập trước đây và nhờ một người bạn thân cất giữ, nếu mà họ không đồng ý để con đi thì con sẽ tố cáo với pháp luật lúc đó gia đình họ sẽ mất uy tín. (Thực ra con nào có chứng cớ gì, ngày trước chồng con đánh con toàn dấu diếm vì xấu hổ, không dám nói cho ai biết. Nhưng vì họ đánh nên họ sợ, khi con nói thế thì họ tin ngay).

Sau khi về quê được vài hôm con lại phải tiếp tuc phải lên thành phố để làm việc. Con thuê một căn phòng 10m2 cho hai mẹ con ở. Ngày ngày con đi làm, còn con bé đến lớp học mầm non. Trong thời gian đó con đưa đơn đề nghị chồng con ly hôn nhưng anh ta không chịu, anh ta nói là muốn về quê xin lỗi mẹ con. Bố mẹ chồng con cũng về quê vận động họ hàng nhờ người nói vói mẹ con để con quay lại. Họ nói sẽ mua cho vợ chồng con 1 ngôi nhà để ở riêng, để xây dựng cuộc sống mới và họ hứa sẽ không can thiệp vào chuyện vợ chồng con nữa. Nhưng con không đồng ý, con thấy quá kinh sợ gia đình họ, nhất là chồng con thì cục cằn, đã thế công ăn việc làm không đâu vào đâu, việc nuôi con thì ỷ lại vợ, chuyện nhà cửa thì dựa vào bố mẹ. Con nghĩ nếu họ không chấp nhận kí đơn li hôn thì con sẽ làm đơn phương. Có mấy lần con cũng đệ đơn li hôn đơn phương nhưng tòa bắt làm nhiều thủ tục rườm rà, phức tạp và có vẻ khó khăn quá. Con thì không có nhiều thời gian đi lại . Con có nghe người ta bảo con phải tìm người quen trong tòa án và đút tiền cho họ sẽ giải quyết được hết. Nhưng quả thực bây giờ con chưa có đủ tiền, con nghĩ cứ để đó đã, con sẽ làm ăn một vài năm tích cóp rồi tính sau.

Mẹ con và chị con thì sốt ruột lắm, bà nói rằng nhà chồng con họ đã viết cam kết với gia đình con là sẽ không bao giờ đánh chửi con nữa để con đồng ý quay lại cho con cháu họ có gia đình hẳn hoi, rồi vì lý do con cũng cần có một ngôi nhà để ở. Hoặc nếu con không muốn quay lại thì con nên giải quyết li hôn sớm để lấy chồng mới năm nay con đã 33 tuổi rồi, nếu con để lâu sẽ muộn không lấy được chồng. Mẹ nói mẹ nghèo không có tiền bạc gì cho con nên mẹ rất lo sau này con không có tấm chồng thì không có nơi nương tựa.

Con thì không muốn cả 2 phương án đó vì mỗi lần nghĩ lại quá khứ là con kinh sợ, con cũng chưa sẵn sàng gặp gỡ ai trong thời gian này, điều con muốn là tự mình làm ăn, nuôi con, rồi sẽ tích cóp mua lây căn nhà, con luôn ước mơ mình sẽ làm được điều đó.

Chuyện đã xảy ra cách đây hơn 2 năm rồi, hiện nay tuy con không có nhiều tiền, con phải thuê nhà nhưng cuộc sống vui hơn nhiều thầy ạ. Con không còn bị cảm giác không muốn về nhà, hay phải lên gân lấy trước tinh thần là hôm nay mình sẽ bị chồng hay bố mẹ chồng chửi vì tội gì đó. Nhà con thuê tuy nó nhỏ bé, đơn sơ, nhưng hai mẹ con sống vui vẻ, yêu thương nhau. Cuối tuần con cho phép bố nó đón về chơi với nhà ông bà nội. Con biết ông bà nội và chồng con vẫn tiêm nhiễm vào con bé nhiều điều không đúng về con nhưng con không bao giờ dạy con gái mình ghét ông bà, con vẫn dạy nó biết yêu thương cả ông bà, bố mẹ, con không muốn nó có cái tâm thù ghét ai cả.

Trước đây khi chưa biết đến Gia đình Trí Thấy, mỗi khi con buồn con thường tới chùa cầu xin chư phật thấu hiểu và giúp đỡ con, vì con cô đơn và chênh vênh quá, con không có nơi nào nương tựa. Con đến với đạo Phật mong ngài cứu khổ cứu nạn. Con niệm phật hàng ngày, mong các phật pháp dạy con những điều đúng đắn để con thông minh hơn, cứng rắn hơn. Con cũng từng nghe một số Sư Phụ thuyết pháp trên chùa,và trên internet nhưng quả thực là con thấy kinh pháp khó quá, có những cái con không hiểu, lờ mờ và thấy mình chưa được tiến bộ.

Một hôm, trong thời gian nghỉ trưa, tự nhiên những chuyện không vui trong quá khứ vọng về làm tâm hồn con nặng trĩu . Những lúc đó con thường lên mạng internet tim bài của thầy Sư giảng để nghe cho nhẹ lòng. Hay để tìm cách nào đó khiến cho đầu óc mình tỉnh táo lại còn làm việc . Bổng con thấy hình ảnh thầy ABA trên video có ghi là ” Phương Pháp Duy Tuệ” làm con tò mò tìm hiểu. Tử đó con đã tìm nghe, đọc , xem hết video, bài viết này đến video khác, càng nghe và ngẫm nghĩ về cuộc đời con càng thấy thầy nói đúng.

Những khái niệm còn lờ mờ trong con được giải thích rõ ràng , có một số điều khác rất lạ. Con ấn tượng nhất là câu ” Người có sức mạnh không phải là nam hay nữ, mà người có sức mạnh là người có trí tuệ”. Khi đọc câu đó con thấy tâm mình bừng tỉnh, sung sướng.Sự thực như thế mà bấy lâu nay con không nhận ra, để rồi con cứ mặc cảm mình là phụ nữ yếu đuối phải tìm nơi nương tựa, để rồi con đã trả giá 10 năm tuổi xuân thất bại, khổ đau, không làm nên cơm cháo gì.

Con tiếp tục gọi điện đến công ty Minh Triết để mua thêm sách và USB những bài giảng của thầy. Càng nghe con càng thấy vỡ ra nhiều điều thầy ạ.Mặc dù lúc đó con không biết thầy là ai, con cũng chưa bao giờ được gặp thầy, nhưng sao con thấy trong con một cảm giác tự do, bình yên lắm ,con không còn sợ hãi. Con thấy thầy là người vô cùng tài giỏi , kỳ diệu. Những bài giảng đó khiến con thấy mình được tôn trọng, mình được yêu thương. Cảm giác đó giống như cảm giác khi con nhắm mắt lại nhớ về những kỷ niệm ấm áp ngày ấu thơ, khi Bố con còn sống , khi ông ôm con vào lòng âu yếm, khi ông rửa mặt và hát ru con ngủ, khi ông dạy con những bài hát đầu tiên hay khi ông dỗ dành, vỗ về mỗi lần con bị ốm.Con không biết nói thế nào để tri ân thầy,con chỉ biết là con yêu quý và vô cùng biết ơn thầy.

Các bạn trong công ty Trí Thấy hướng dẫn con đăng ký để trở thành thành viên gia đình Trí Thấy , các bạn ấy cho con địa chỉ email của thầy và khuyên con cứ mạnh dạn viết thư xin thầy đặt cho con tên ánh sáng.Con cũng hi vọng một ngày nào đó con được gặp thầy ở ngoài đời. Con xin đính kem bức ảnh của con để thầy biết mặt con. Viết tới đây lòng con thấy nhẹ nhàng, nâng nâng,mọi tâm sự trong lòng như được cởi bỏ. Hôm nay con rất vui, hòa cùng niềm vui của các chị em trong ngày phụ nữ 20/10. Dẫu biết rằng trước mắt con sẽ phải đối mặt với muôn trùng thử thách, và sẽ có nhưng khó khăn xảy ra nhưng từ nay con tự tin rằng con sẽ vượt qua tất cả , con sẽ sống làm người tốt vì con đang được thầy và gia đình Trí Thấy dẫn dắt trên một con đường sáng, con đường đầy ánh sáng trí tuệ . Con đường ấy luôn tràn đầy tình yêu thương, lòng nhân ái và trí tuệ minh triết.

Con kính chúc thầy luôn khỏe mạnh

Con

T.H.