CHIA SẺ CỦA MỘT BẠN TRẺ 8X

Con kính chào thầy Duy Tuệ, qua một nhân duyên đặc biệt con biết đến thầy như ơn phước của cuộc đời dành cho con.

Con thuộc thế hệ 8X, chưa biết mùi chiến tranh, chưa biết mùi của vất vả lao động của thời hậu chiến, của thời bao cấp.

Con sinh ra trong gia đình có công với cách mạng, ba mẹ đều giữ những trọng trách quan trọng trong nhà nước.

Ba má con lo cho chị em con học chu đáo, lo lắng từng miếng ăn, giấc ngủ cho chúng con. Thời sinh viên dù không thiếu thốn con vẫn đi làm thêm để trưởng thành như phát tờ rơi, làm bồi bàn, tham gia các dự án cộng đồng, phục vụ đối tượng kém may mắn trong xã hội…

Con tốt nghiệp khoa Tiếng Anh trường KHXHNV, MBA… nên con cứ nghĩ mình đủ sức đứng ra làm một doanh nghiệp. Nhưng con và các bạn đã thất bại dù có tiền, dù có mối quan hệ, dù có ba má đỡ đầu.

Doanh nghiệp phá sản sau một năm, bạn bè chơi xấu, tiền của gia đình tiêu tan… Con rơi vào khủng hoảng tinh thần ở tuổi 25.

Thời gian đó đối với con và gia đình quá nặng nề, con không gặp ai, không ăn uống, không nói gì, con chỉ ở trong phòng. Con rơi vào trầm cảm, phải dùng thuốc an thần, mẹ phải cầu trời khẩn Phật, đi cúng sao, nhờ các sư trong chùa cầu an giải hạn cho con.

Nhưng con vẫn bị stress nặng

Con cứ ở trong phòng nói chuyện với các chú chó Phú Quốc, quà tặng của khách hàng cho ba con trong những chuyến công tác miền Tây. Con tâm sự với chúng những nỗi đau của con, vì nói với chúng an toàn, nói với chúng con cảm thấy lòng nhẹ đi. Con tắm rửa cho chúng, chơi đùa với chúng. Nhưng tinh thần con chỉ nhẹ đi một chút khi gần gũi chơi đùa với chó.

Bỏ những con chó thương yêu ra, tinh thần con vẫn bị khủng hoảng, ký ức đau khổ của thất bại của quá khứ vẫn trôi lên màn hình bộ não. Nó hành hạ con kinh khủng.

Con được người nhà cho qua Thái Lan học thiền Minh Sát của Thevarada, họ cũng chỉ quan sát ý nghĩ, cảm xúc, ghi nhận những gì diễn ra xung quanh một cách cẩn thận…. nhưng lực của quá khứ nó quá mạnh. Con vẫn bị quá khứ hành hạ.

Đến một hôm, có anh bạn tặng con bộ đĩa Hành trang vào đời, và đặc biệt là bộ sách Khai mở đạo tâm và Thông minh sâu thẳm…

Con bắt gặp hình thầy tự nhiên con thấy ấm áp, nhẹ nhàng quá đỗi, thân thương lạ kỳ, thầy như một người ông nhẹ nhàng vỗ về cháu khi nó bị vấp ngã.

Ngày nào con cũng nghe đĩa Hành Trang Vào Đời, Tập quán hai trạng thái diệu tâm, con cầu cho con quên đi thất bại, quên đi những đau đớn do bạn bè phản bội gây ra cho con… Càng nghe, lời thầy như có một sức mạnh quét sạch rác rưởi và làm lành cơn đau trong tâm hồn của con.

 

Tối nào con cũng mở CD “Hành trang vào đời” để đi vào giấc ngủ

Anh bạn ấy bắt đầu dạy con thiền, lắng nghe sự im lặng đầu óc và sự lải nhải của đầu óc, sự im lặng của thiên nhiên. Anh chở con ra khu Văn Thánh, Phú Mỹ Hưng, bờ sông Sài Gòn, khu du lịch Phương Nam, đi tắm biển Phan Thiết, Nha Trang.

Con dần đi vào sự bình yên trong tâm hồn

Và khoảng ba tháng sau con đã lấy lại sự cân bằng hoàn hảo của đầu óc.

Khi con đọc đến :

Suy nghĩ là cái ách vô cùng nặng nề mà ít có ai để xuống được!

Còn nhiều cái ách khác nữa, như các kiểu quần áo sao cho phù hợp với quan niệm của cộng đồng, cái ách của trách nhiệm, cái ách những quy định truyền thống, của tập thể, của những thành kiến, cái ách của tâm tư, của sách vở kinh điển… cái ách ảo tưởng là người nổi tiếng, ta phải là, ta phải là… cái ách của sự tự mình thấy rằng, mình phải là…”(Trích “Đừng để mất thiên đàng” Trang 33-34)

 

là con bùng nổ. Con bỏ hết những cái ách ấy xuống. Nó nhẹ như tênh.

 

Con vui tươi trở lại, đi chơi với bạn bè trở lại, con trở lại làm tiếp các dự án xã hội dở dang của con, câu lạc bộ tiếng Anh, dạy tiếng Anh cho các em ở chùa Lá.

 

Con bắt đầu sống lại! Con cảm ơn Thầy, con cảm ơn anh bạn đáng mến của con, cảm ơn đại gia đình Minh Triết.

 

Con rất mong được gặp thầy, ngả vào lòng thầy, khóc trong vòng tay thầy. Con cảm ơn thầy đã dành cho tuổi trẻ chúng con một tình yêu lớn.

 

Con kính chúc thầy nhiều sức khỏe và vui.

Tây Hải – TP.HCM 4.9.2012