Khoảnh khắc một thời tôi đã qua

 Cuộc đời đang bế tắc, chưa tìm được lối thoát thì tôi may mắn hơn ông bạn là gặp được vị Phật, vị Phật này đã chỉ cho tôi lối thoát. Nghĩ lại thời gian trước lúc đó chỉ ham có tiền, nhưng lại lười làm, đầu óc u mê và vô minh. Nếu có được tiền chắc chắn sẽ đau khổ hơn, không biết bản thân sẽ ra sao.

Tu_trach_ban_than-520x300

Một ngày gần cuối tháng tám mà sao trời nóng bức quá, quán ăn rất ít khách. Tôi đi tưới nước cho mấy chậu cây cảnh. Ôi! Nó đẹp làm sao, không có gió mà sao cành lá thỉnh thoảng rung rinh như vẫy chào tôi, như nhắn nhủ cảm ơn tôi, lá non xanh mơn mởn. Nhìn chúng là biết chúng rất mãn nguyện. Khi chúng được sắp đặt ở đây và sống cùng tôi.

Đang mải mê hòa mình chung với chúng, thì giật mình có tiếng điện thoại reo. À thì ra ông bạn rất thân mà đã lâu chúng tôi chưa gặp lại nhau. Vì bây giờ mỗi đứa mỗi nơi lo cho cuộc sống gia đình, cũng như kế sinh nhai…

Thời đó chúng tôi chơi với nhau rất thân ở thành phố. Chúng tôi có cùng quan điểm, cùng lập trường, cùng chí hướng, cùng quan niệm, bởi vậy ngày nghĩ chúng tôi luôn ở bên nhau. Ăn nhậu, hát hò, bình luận, đánh giá…

Bây giờ nghĩ lại thấy mình và ông bạn kia thật là vớ vẩn, ngu xuẩn và khờ khạo, chơi toàn là những trò vô bổ. Lúc đấy tôi gầy, da xạm, thêm bệnh đau dạ dày, rất hay cáu gắt, tính cách gia trưởng hay tự ái và cố chấp, nóng tính, hiếu thắng, hiếu chiến, ít quan tâm đến những người thân, và những người xung quanh mình, trong mình luôn mang nhiều tính xấu, nhưng khi ra ngoài vẫn ra vẻ ta đây.

Tôi chỉ mong thật nhiều tiền thì may ra đời mới đổi thay được. Cứ vậy, cứ vậy, tôi lao vào như con thiêu thân với những canh bạc đỏ đen thâu đêm, cá độ bóng đá hàng ngày, luôn sống trong hồi hộp và chờ đợi, cứ thế hết ngày này sang ngày nọ. Cuộc sống càng ngày càng tồi tệ , tồi tệ về gia đình, tồi tệ về tinh thần, tồi tệ về đồng tiền, tồi tệ về việc làm…

Còn ông bạn tôi thì rất nhanh nhẹn và buôn bán rất giỏi, tuy sang Tiệp Khắc sau tôi nhưng có một số tiền khá lớn nhờ buôn bán. Nhưng rồi số tiền đó không cánh mà bay, và tệ hại hơn nữa là bay luôn ngôi nhà ở Việt Nam. Khi không còn gì nữa thì than thở tại số má…

Cuộc đời đang bế tắc, chưa tìm được lối thoát thì tôi may mắn hơn ông bạn là gặp được vị Phật, vị Phật này đã chỉ cho tôi lối thoát.

Nghĩ lại thời gian trước lúc đó chỉ ham có tiền, nhưng lại lười làm, đầu óc u mê và vô minh. Nếu có được tiền chắc chắn sẽ đau khổ hơn, không biết bản thân sẽ ra sao.

Ôi vị phật đã cứu đời tôi, cho tôi một lối thoát, cho tôi nhìn rõ sự thật. Bây giờ tôi gần như một con người bình thường, và sẽ giữ mãi, không có gì có thể đánh đổi được.

Vị Phật này là Thầy tôi! Thầy thực sự của tôi “Thầy tôi”.

Duy Hiếu Nghĩa

(27.08.2011 CH Séc)