Dù con đang bắt đầu từ điểm nào, con sẽ từng ngày, từng giờ cố gắng và bước đi

Thời gian này con quan sát cũng nhiều cái hay thầy ạ. Con đang quan tâm đến điều này nữa, con thấy bên trong mình rất tự động. Tự động làm điều này, điều kia, nhiều khi làm xong con ko biết để làm gì, nhưng ngay sau đấy việc con vừa làm lại là cần thiết. Gần như tính thấy đã tự làm việc đó thầy. Con kiểm tra cả những lúc trước mình thích và không thích, giờ cũng vắng bặt. Giờ con cứ làm, thấy cần làm, tự làm vậy thôi, thử đấy cảm xúc rất thích, hay không thích gì đó cũng không có. Chỉ thấy rõ tự làm, cần làm và tự động vậy thôi.

12710721_515681621943312_3172487544368636217_o

Con chào Thầy ạ!

Thầy ơi, con là Duyên Tuệ. Từ hôm bên Thầy về mỗi khi đi làm về con cứ hay nhìn skype xem Thầy có online không. Con tự hỏi Thầy có đau cổ không, thầy có khỏe không, thầy khám bệnh có sao không, thầy ăn có ngon không, mấy hôm nay thầy có làm việc mệt không… Con nhớ Thầy, nhớ cô Tịnh Tuệ, nhớ mọi người và nhớ không gian bên Thầy. Con mong Thầy, cô và mọi người khỏe mạnh…

Con định bụng lên skype gặp Thầy sẽ nói những gì đó cứ ào ào bên trong, sẽ cảm ơn Thầy vô cùng nhiều, hoặc có thể con lại đứng im lặng nhìn nick skype của Thầy sáng hoặc không sáng và  tự nói chuyện với Thầy.

Nhưng Thầy ạ, con lại tự thưởng thức cảm giác không nhìn thấy skype của Thầy, ko nói chuyện với Thầy, mà mỗi khi nhìn hình thầy hay nhớ đến thầy, bất kể khi thầy cười hay lúc thầy suy tư, con lại khóc. Con thấy dòng nước mắt ấy cứ ào ào. Con khóc rất nhiều từ bên trong, cảm giác lúc nào cũng có thể chạm đến và dòng nước mắt ấy tuôn chảy. Cứ như  thể dòng nước mắt ấy vô cùng tận, con không phân tích rõ đó là gì, nhưng trong ấy có một thứ tình thì phải, tình thương với tất cả. Và trong khoảng ấy con thấy rõ có nguồn năng lượng chảy trào trong mình…

Thầy ơi, ông con thay đổi nhiều quá, ông hay đọc sách nho giáo, hay nghiền ngẫm triết lý, mà giờ ông khác quá, mỗi ngày con đều gọi điện nói chuyện với ông. Ông con nói là sao lạ quá, từ hôm về ông cứ vui vui, không lo lắng gì nữa, dù lúc trước con cháu, suy nghĩ làm ông vướng bận, lo toan. Hay thời gian trước con mang sách đĩa về nhà, các cô của con cũng hay đi xem thầy và cúng bái, vì thế con không gắng thuyết phục mọi người. Con chỉ thầm lặng quan tâm từ trong mình và mong thực hành để lấy cuộc sống của chính mình  thuyết phục mọi người. Sau khi ông con về nhà, mọi việc cũng đổi thay nhiều, mọi người cùng ngồi nghe audio bài giảng của thầy và bắt đầu quan tâm, như làn gió mới thổi vào vậy thầy ạ.

Lúc đầu con có ý định chuẩn bị cho mọi người trong gia đình, chuẩn bị cho ông những ngày bình an, ý kiến các cô chú nhiều lắm, rằng đi Thái không có gì để du lịch… thế mà giờ mọi người dần ổn cả. (mà thực tế, nhìn lại mình, con thấy chính mình còn có rất nhiều những áp đặt lên cái gọi là quan tâm đến ai đó. Con sẽ đặt câu hỏi và sẽ cần xử lý những việc này.)

Thời gian này, có một điều con đang quan sát và đặt câu hỏi xung quanh đó. Con tạm gọi là linh cảm. Thầy ơi, thời gian trước đến bây giờ, càng lúc càng rõ nét. Nhiều khi con ngửi thấy một loại mùi, nó đặc trưng như mùi hương quyện với đất lạnh và gì đó, có lúc con thấy cả tuần, có lúc dày đặc trong một vài ngày. Lần đầu tiên con thấy mùi này là lúc con ngồi cả đêm bên quan tài của bà (cách đây mấy năm), bà là chị gái của ngoại con. Căn nhà trống hoắc giữa cánh đồng. Mọi người mệt nên ngủ lịm hết, hồi ấy tính con nhát, mà con ngồi cả đêm, thắp nến và nói chuyện với bà. Con quí và thương bà nhiều, nhưng những lúc ấy tâm trí vắng bặt cảm xúc, con nói chuyện với bà về cuộc sống ai cũng phải thế, bà đừng lưu luyến gì… Mùi hương hôm ấy cả đêm có lẽ làm con nhớ. Nhưng sau này, khi mùi ấy quay trở lại, con thắc mắc sao cả ngày con chỉ thấy mùi ấy. Gần một tuần liền. Sau đó con nhận tin bác con mất ở xa cũng được một  tuần mà mọi ngưuời dấu không báo.

Rồi những lần sau nữa, mỗi khi ai chuẩn bị đi con đều nhận được mùi ấy, con bắt đầu rà soát từng người mà con quen biết. Khi thấy hình ảnh ai con đều kiểm tra đầu mình có ổn không. Rất nhiều lần chính xác. Hay khi mẹ của Tuệ Linh mất con cũng thấy mùi này thầy ạ.

Ba ngày nay, mùi này lại dày đặc, con kiểm tra mọi người đều thấy ổn, nhưng con quan tâm đến bà là chị gái của nội con. Thường ngày bà khỏe, khi con kiểm tra thì con cứ lăn tăn, con gọi điện về nhà hỏi thăm bà thì được biết bà mê man ba ngày, không biết bà có qua khỏi không. Và ở nhà mọi người đang rất rối.

Những lần trước, mỗi khi thấy mùi này, trong con gợn lo lắng thầy ạ, con tìm cách tự trấn an. Đến lần này con thấy mình tĩnh hơn. Con đặt câu hỏi hay con đã chấp nhận ai cũng phải ra đi và tuổi bà cũng đã cao? Hay bà chưa hẳn gần gũi và bên cạnh con nhiều nên cảm giác xót xa không nhiều? Hay con đã chấp nhận và bớt dần những luyến ái, chia xa…? Và lúc này con chỉ biết âm thầm cầu nguyện, con cầu nguyện bà bình an trong mọi hoàn cảnh.

Thầy ơi, con muốn hỏi, con gọi là linh cảm hay sự thấy, vậy khi mình thấy, mình có thể cố gắng đưa mình vào sự trống không và đẩy năng lượng và trợ lực để làm thay đổi vấn đề theo chiều hướng nào đó được không. Hay mình có thể tác động được điều gì không. Hay trong những trường hợp này mình đưa mình vào sự tĩnh lặng và âm thầm cầu nguyện…

Và khi thấy mùi này, cách giải quyết tốt nhất là gì ạ?

Thời gian này con quan sát cũng nhiều cái hay thầy ạ. Con đang quan tâm đến điều này nữa, con thấy bên trong mình rất tự động. Tự động làm điều này, điều kia, nhiều khi làm xong con ko biết để làm gì, nhưng ngay sau đấy việc con vừa làm lại là cần thiết. Gần như tính thấy đã tự làm việc đó thầy. Con kiểm tra cả những cái lúc trước mình thích và không thích, giờ cũng vắng bặt. Giờ con cứ làm, thấy cần làm, tự làm vậy thôi, thử đẩy cảm xúc rất thích, hay không thích gì đó cũng không có. Chỉ thấy rõ tự làm, cần làm và tự động vậy. Từ sáng,  qua trưa, qua tối… Con cũng dùng cuốn sổ đi ghi lại những  việc trong ngày cần làm, những ý tưởng, những điều nổi trội con quan tâm. Mỗi ngày con đều rà soát nhanh lại và mới bắt đầu làm việc. Hoặc khi thấy một điều gì mới mẻ, một cái thấy nào đó lại ghi vào sổ.

Con tự nhắc mình, mỗi ngày qua đi, mình hiện hữu nơi này là một nhân duyên gì đó, những sự đổi thay với chính mình rất nhiều, nhưng những suy tư cũng chất chồng, những  suy tư này không làm con mệt mỏi, mà dường như nó là điều nhắc con phải đi, đi mãi, phải thực hành mọi lúc. Con không đồng hóa kết quả là gì, con chỉ biết mình phải đi.

Con lan man nhiều quá phải không thầy. Con cứ viết và gửi thầy vậy thôi. Và nhớ thầy con thấy con chạm vào dòng nước mắt bên trong cứ ừng ực tuôn chảy không ngừng. Con biết lời cảm ơn là không bao giờ đủ. Chúng con cảm ơn thầy vô cùng nhiều. Dù con đang bắt đầu từ điểm nào, con sẽ từng ngày, từng giờ cố gắng và bước đi. Và sẽ luôn nhớ cảnh giác mình. Con nhớ mãi câu thầy nói. Còn vô vàn điều chưa biết, vô vàn điều. Nên chúng con sẽ bước đi mãi. Con cảm ơn những nhân duyên cho con được hiện hữu và được học Thầy.

Thầy ơi, con chúc thầy mạnh khỏe, mạnh khỏe…

Hà Nội, 27/11/2012

Con Duyên Tuệ